Tư Dao lập tức bấm di động gọi đến phòng làm việc của Lâm Nhuận. Giọng êm ái của một nữ nhân viên vang lên: "Chào mừng quý khách đã gọi đến văn phòng luật sư Thiên Hoa! Thời gian làm việc của văn phòng chúng tôi từ 8h30 sáng đến 17h30 chiều, từ thứ 2 đến thứ 6. Hiện là ngoài giờ, xin quí khách gọi lại trong giờ làm việc".
Cái tổng đài đáng ghét, không thèm bố trí cho người ta gọi trực tiếp đến máy lẻ.
Cô lại gọi vào di động của Lâm Nhuận, nhưng nhận được tín hiệu tắt máy.
Làm thế nào bây giờ?
Cô bỗng nhớ ra căn hộ chung cư của Thường Uyển thuê nằm ở trung tâm thành phố, cách văn phòng luật sư Thiên Hoa hai con phố, có thể chạy tới đó trong vài phút. Nghĩ đến Thường Uyển, cô bỗng giật mình. Đến chỗ Thường Uyển cũng phải đi tuyến tàu điện ngầm này, vậy hoàn toàn cũng có khả năng mục tiêu của "thần chết" là Thường Uyển!
"Cậu nghe máy đi, mình xin câu đấy!" Tư Dao chờ rất sốt ruột, dù biết rằng gần đây rất khó gọi được cho Thường Uyển, cô cảm thấy rất ít hy vọng.
Nhưng, rất vui, điện thoại đã kết nối được
- Thường Uyển, Thường Uyển, mình đây!
Chỉ thấy im lặng.
Tư Dao chợt có một linh cảm chẳng lành.
Tại sao điện thoại thông rồi mà không ai nói gì? Lẽ nào đã xảy ra chuyện với Thường Uyển? "Tử thần" lại ghé Giang Kinh thì việc gì cũng có thể xảy ra.
- Thường Uyển cậu đừng đùa, đừng hù dọa mình, được không?
Vẫn không có ai trả lời.
Những rõ ràng có nghe thấy tiếng thở dồn nặng nhọc.
Có lẽ nên tắt máy, rồi báo công an.
- Có thật là dọa nổi cậu không? Tiếng Thường Uyển đột nhiên truyền tới, khiến Tư Dao vừa mừng, vừa giận.
- Cậu quậy quá thể, mình đang quá lo cho cậu! Tư Dao hơi bực mình.
Có lẽ Thường Uyển thấy Tư Dao cáu kỉnh, lắp bắp nói:
- Thôi nào, thôi nào, mình chỉ muốn làm cho không khí sôi nổi một chút thôi, vì lần nào nhận được lời nhắn của cậu trên điện thoại, nghe đều có vẻ nghiêm túc quá.
- Cậu không giận mình nữa chứ? Tư Dao nhớ đến vụ tranh cãi của 2 người lần trước.
- Này Tư Dao! Hai chúng ta cãi vã, có lần nào để bụng đến hôm sau không? Coi mình là đồ nhỏ nhen à?
- Thế thì được. Cậu nghe đây, đêm nay cậu nhất định phải cẩn thận. Mình... mình đã nhìn thấy... người mặc áo mưa. Ông ta đi về hướng trung tâm thành phố, có khả năng cậu sẽ bị nguy hiểm. Ông ta đã xuất hiện ở nơi Kiều Kiều, Viên Thuyên và Tiểu Mạn chết, thật là đáng sợ.
Rõ ràng Thường Uyển chẳng cảm thấy có gì đáng sợ, hỏi luôn:
- Mặc áo mưa gì? Ông già đã gặp ở Tân Thường Cốc à? Sao cậu gặp ông ta được? Dao Dao, cậu vẫn bình thường đấy chứ?
- Hãy tin mình đi, mình không đùa hoặc đoán mò đâu. Cậu nhất định phải cẩn thận!
- Dao Dao, cậu đang ở đâu, sao ồn ào thế, nghe không rõ mấy.
- Mình ở ga tàu điện ngầm chờ tàu, mình sẽ tới chỗ cậu. Dao Dao sốt ruột nhìn về phía trước, hy vọng có thể nhìn thấy ánh đèn trên đầu tàu điện.
- Không cần, không cần, muộn thế này rồi, ngồi tàu điện ngầm chạy đi chạy lại làm gì? Cậu cứ ở yên đó, mình lái xe đến đón, chúng ta cùng đến "Bách Gia Thôn" uống rượu. Cứ quyết định như vậy đi, không nói lại nữa. Thường Uyển như là đã bắt đầu sắp xếp các thứ.
- Không! Cậu phải cẩn thận. Tư Dao ra sức can ngăn nhưng Thường Uyển đã tắt máy rồi.
Có thể làm gì đây? Nếu lên tàu điện ngầm, Thường Uyển chắc chắn sẽ đón hụt.
Cô lại gọi điện. Không có ai nhấc máy. Gọi di động thì tắt máy.
Tư Dao nhẩm tính, nếu Thường Uyển đến, sẽ bảo cô ấy phóng xe đến văn phòng luật sư Thiên Hoa, chủ yếu toàn là đường vòng, nhưng so với đi tàu điện ngầm cũng không chậm hơn là bao, thôi thì đợi vậy.
Tư Dao ra khỏi ga, đứng dưới đèn đường đọc bài báo về cái chết của Mễ Lam trên tờ Buổi chiều.
Sáng sớm thứ 6 tuần trước, vào giờ cao điểm, Mễ Lam đang chờ tàu điện ngầm trên sân ga Từ Gia Hội ở Thượng Hải. Khi tàu đến, mọi người lên ào ào, ai cũng muốn tranh được chỗ ngồi tốt nhất. Trong khi chen chúc, Mễ Lam mảnh khảnh không may bị chen ngã xuống đường, chưa kịp đứng lên thì đã bị một chiếc tàu đang vào ga đâm phải, chết ngay tại chỗ.
Tư Dao đọc xong, dù đang là đêm giữa thu nhưng lòng bàn tay cô cầm tờ báo vẫn nhớp mồ hôi.
Trước đó, có phải Mễ Lam cũng đã trông thấy "tử thần", người khách bí ẩn mặc áo mưa dài với chiếc mũ nhọn? Nếu đúng là thế thì tử thần này còn có thể chạy rất nhanh, chỉ một hai ngày mà đã chạy từ Thượng Hải đến Giang Kinh.
Cô thậm chí còn lấy làm mừng vì mình đã ra khỏi ga tàu điện ngầm. Nên lánh sân ga càng xa càng tốt.
Một hồi còi vang lên, Tư Dao ngẩng đầu đã thấy chiếc xe "Vũ Yến" màu đỏ của Thường Uyển đỗ bên đường. Cô thở phào, vội chạy đến.
Lâu ngày không gặp, thấy Thường Uyển mới làm mái tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt phượng, kiến cô đẹp mê người. Tư Dao không thể không cất lời khen:
- Ôi, lâu nay không gặp, cậu đẹp đến nỗi mình không nhận ra được nữa!
- Nhìn người đẹp dưới ánh đèn, chỉ là cái đẹp mơ hồ mà thôi. Thường Uyển khiêm tốn nói. Cô nhìn Tư Dao hỏi:
- Dao Dao, mình thật sự lo cho cậu, hồn vía đi đâu cả thế? Mình mua cho cậu cà phê đây này, cậu uống đi cho ấm bụng.
Tư Dao nghĩ bụng: "Sao cậu có thể biết được những gì mình đã trải qua trong nửa tiếng vừa rồi". Cô khẽ thở dài.
- Nào, giúp mình một việc, trước tiên quay về trung tâm thành phố, đến văn phòng luật sư Thiên Hoa
- Đến đó thì có gì hay đây?... Nhưng liền đó Thường Uyển lập tức hiểu ra... À, cậu gớm thật... Anh chàng luật sư điển trai!
- Không đùa đâu, mình lo anh ấy đang bị nguy hiểm đến tính mạng
- Tại sao thế?
- Anh ấy... Ôi, nói ra thì dài lắm, anh ấy cũng đã vào hang Thập Tịch. Tư Dao không biết phải giải thích thế nào.
Thường Uyển quay xe, chạy về hướng trung tâm, kinh ngạc hỏi:
- Anh ta sao lại vào hang Thập Tịch? Muốn chết à?
- Cậu nói cho dễ nghe một chút được không?”
Thường Uyển thè lưỡi:
- Mình dở quá, quên mất anh ấy là người của cậu... Hai người... Việc đó xảy ra khi nào thế?
- Mới một tuần... Nói cho cậu biết vậy. Hai tuần vừa rồi bọn mình đã đến hang Thập Tịch 2 lần. Tư Dao đang nghĩ làm thế nào để giải thích cho Thường Uyển về bí mật của Viên Thuyên.
- Quả nhiên là hai người đến Tân Thường Cốc! Thường Uyển kinh ngạc kêu lên.
Tư Dao còn ngạc nhiên hơn:
- Sao cậu lại biết?
- Thôi nào! Ông nhà báo láng giềng của cậu, thứ 6 tuần trước xông vào công ty của mình, hỏi mình có biết cậu đi đâu không, mình không hề biết. Anh ta bèn nhẩn nha dò dẫm hỏi xem Dao Dao mấy hôm nay có nhắc đến Viên Thuyên không, có nhắc tới Tân Thường Cốc không. Mình đương nhiên chẳng biết gì mà nói. Anh ta lại hỏi tiếp vài việc lặt vặt liên quan đến Viên Thuyên, mình bèn trả lời quấy quá cho xong”
Anh chàng Tử Phóng thật là... Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, ngay cái mồm cũng không giữ nổi!
- Các cậu đến đó làm gì?
- Vì lời di chúc của Viên Thuyên... Cụ thể là cái gì thì đến giờ vẫn chưa rõ lắm, cho nên bọn mình cứ phải đi hết lần này đến lần khác. Đợi vài ngày nữa mọi việc rõ ràng, mình nhất định sẽ nói với cậu. Tư Dao chỉ đợi đến ngày mai thứ 2, các cơ quan đều làm việc, cô và Lâm Nhuận sẽ bàn giao đám tiền khổng lồ trong hang Thập Tịch. Sau đó mới có thể yên tâm kể hết với Thường Uyển.
- Được. Thường Uyển thờ ơ đáp.
Tư Dao cảm thấy lời nói của mình khó mà khiến người ta tin được.
Lúc này, máy di động của Thường Uyển đổ chuông. Tư Dao thấy run run. Tiếng chuông này sao nghe quen quen? Là nhạc bài hát nào nhỉ? Có nét sầu thảm, lại có chút bất lực, lại có chút dị kỳ.
- Vâng. Thường Uyển trả lời điện thoại, hình như là phục tùng một mệnh lệnh gì đó
- Đúng thế...
- Vâng ạ...
- Bye-bye.
Đối thoại chỉ có thể, Tư Dao hờ hững hỏi:
- Ai đấy? Sao giống ông chủ vậy? Từ trước đến nay chưa thấy cậu cung khí với ai như thế cả
Thường Uyển thở than:
- Một người còn đáng sợ hơn cả ông chủ, đúng là oan gia của mình
À, mình cảm thấy một chút hương vị của tình yêu rồi đấy... Chả trách cậu đẹp tới mức mình không nhận ra được nữa. Con gái làm đẹp là vì người ta! Là ai vậy? Mình đã từng gặp chưa?
Thường Uyển có vẻ hơi buồn, chỉ khẽ đáp:
- Đợi lát nữa đón xong anh chàng của cậu, mình sẽ đưa hai người đến Bách Gia Thôn gặp anh ấy.
- Quý tính đại danh của "lệnh ái" là gì? Tư Dao bắt đầu dùng "tiếng lóng" theo kiểu thời đại học của "Năm tráng sĩ núi Lang Nha".
- Tạm giữ kín cho hồi hộp một chút đã.
Trong lúc nói chuyện, Thường Uyển đã lái xe đến cửa tòa cao ốc văn phòng hơn 20 tầng. Tòa nhà này có cái tên rất khí thế "Khởi siêu đại lầu", nằm giữa trung tâm rát đắc địa, tuy nhiên xung quanh không có quá nhiều cửa hàng, nên lại có được sự yên tĩnh giữa cái cảnh ồn áo náo nhiệt. Văn phòng luật sư Thiên Hoa nằm trọn ở tầng 8 và 9 của tòa nhà.
Tư Dao ra khỏi xe, ngẩng nhìn lên thấy phòng làm việc của Lâm Nhuận ở tầng 9 vẫn sáng đèn, có phần cảm thấy yên tâm hơn. Cô quay lại nói với Thường Uyển:
- Cậu chịu khó ở đây đợi mình một lúc được không? Mình lên rồi lập tức lôi anh ấy xuống, sống chết gì cũng phải lôi xuống.
Thường Uyển cười, gật đầu.
Tư Dao quay người đi lên, thấy ánh đèn ở sảnh ngoài đã tắt, chỉ còn phòng bảo vệ vẫn sáng, bèn gõ gõ vào cửa kính, chờ bảo vệ đi ra mở cửa. Mấy hôm nay dường như tối nào Lâm Nhuận đi làm, cô cũng đều đi cùng, nên bảo vệ 3 ca trực đều đã biết cô. Mỗi lần cô theo Lâm Nhuận đi vào, họ đều ngờ ngợ quan sát cô, chắc họ tưởng tượng ra đủ thứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét