Thanh Logo

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Thần Chết Trong Rừng - Chương VI - Truyện Kinh Dị - Brigitte Aubert

Thần Chết Trong Rừng - Chương VI
Trời vẫn mưa không ngớt. Một cơn mưa mùa hạ, mưa to, tràn trề, quay cuồng như một chú cún nhỏ vậy. Thường thì cô Yvette rất ghét trời mưa, nhưng lúc này thì cô ấy rất bận rộn. Cô đang bận suy tính những việc phải làm vào tối mai, khi mà ông Guillaume một lần nữa được mời đến chơi nhà tôi. Sau những ồn ã của ngày hôm qua, giờ thì mọi thứ đã trở lại yên tỉnh hơn. Một sự yên lặng âm ỉ, đáng sợ. Tôi có cảm giác như mình bị đặt vào ngay trong mắt bão vậy. Tỉnh dậy là tôi nghĩ ngay đến Mathieu Golbert. Trong suốt quãng thời gian mà cô Yvette chăm sóc vệ sinh buổi sáng cho tôi, tôi vẫn không thôi nghĩ đến việc mình có thể làm, nhưng chẳng đi đến đâu cả.  Có tiếng chuông cửa. Tôi có cảm tưởng như tôi là một nghệ sĩ đường phố trên một sân khấu, nơi mà mọi người ra ra vào vào không biết mệt.  Tôi nghe thấy cô Yvette reo lên:  - Ôi, lạy Chúa! Trông anh mới thật lôi thôi làm sao! Anh có bị đau lắm không?  Tiếng Stéphane:  - Không, không sao! Cô Elise có ở đây không?  "Không, cô ấy đến lớp khiêu vũ rồi". Tôi thầm nói với mình.  - Ông Migoin đến, thưa cô.  Stéphane nặng nề bước lại gần tôi. Tôi đang mặc váy ngủ, tóc đã được buộc lại và đeo cắp kính đen ở trên mắt. Anh ta không động đậy. Tôi còn nghe thấy tiếng anh ta thở nữa. Cô Yvette đã đi ra ngoài, chỉ còn lại hai chúng tôi với trời mưa.  - Elise... Giọng nói của anh ta thật lạ, hơi đứt quãng, như giọng trẻ con vậy... Tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Giá mà tôi nghe thấy tiếng hắn lại gần. Chắc là cô phải sợ hãi lắm. Anh ta cầm lấy tay tôi và nắm trong bàn tay to của mình. Tôi hình dung bàn tay anh ta có màu đỏ và đầy lông lá. Tôi cảm thấy hồi hộp, dạ dày tôi co bóp khi nghĩ rằng rất có thể chính những bàn tay này đã giết chết bốn đứa trẻ.  - Chắc là em nghĩ rằng tôi có thể hơi điên rồ. Tôi giơ ngón trỏ.  - Tôi không biết chuyện gì xảy đến với tôi nữa. Tôi... từ lúc tôi quen biết em, tôi chỉ nghĩ đến em mà tôi.  Anh ta thậm chí còn không biết tôi, anh ta không biết giọng nói của tôi, không biết những suy nghĩ của tôi nữa. Chẳng lẽ anh ta lại yêu một con búp bê bằng vải?  - Em có vẻ rất dịu dàng.  Tôi mà lại dịu dàng? Không, tôi chính xác là một con bé khó ưa. Tôi hay càu nhàu, nóng nảy, đúng là một yêu nữ có giọng nói the thé. Benoit thường bảo tôi rằng tôi có những tính cách xấu nhất của cả bán cầu bắc ấy chứ.  - Tôi yêu khuôn mặt em, Elise ạ. Đôi môi em, gáy của em, đôi vai em... Tôi thật bất hạnh. Tôi có cảm giác như đang sống trong ác mộng vậy. Tôi không hiểu chuyện gì xảy đến với tôi nữa.  Anh ta hít thở sâu.  - Tôi chỉ hy vọng rằng em sẽ chia sẻ những tình cảm của tôi. Tôi không giơ ngón trỏ. Anh ta nói như sách ấy, vô ích thôi. Không giơ ngón trỏ nào hết.  - Nhưng tôi muốn em biết rằng tôi là bạn của em, thật sự là bạn của em. Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm em bị tổn thương đâu.  Anh cứ nói vậy... Sao không thử nhớ lại chuyện ngày hôm qua.  - Catherine đang ở đây! Cô Yvette cắt ngang.  Stéphane đột ngột đứng dậy:  - Hẹn gặp lại Elise! Đừng quên những gì tôi nói với cô! Ồ, chào Cathy!  - Steph! Ôi, thật lạ lùng, anh bị thương cơ đấy!  - Không, không có gì đâu. Tôi ổn rồi.  - Dù gì thì anh cũng sẽ vẫn tham gia trận giao hữu vào chủ nhật này chứ?  - Tất nhiên rồi. Tôi phải đi đây! Tôi bị muộn rồi.  Trận giao hữu? À đúng rồi, anh ta chơi môn quần vợt.  Tôi không biết là cô Catherine cao to và anh ta lại biết nhau. Cô ấy ngả ghế bành của tôi ra, bắt đầu nắn bóp đầu gối cho tôi.  - Tôi không biết là Migoin lại là bạn của Elise. Cô Catherine nói vọng vào trong bếp.  - Chúng tôi biết cậu ấy qua Paul và Hélène Fansten. Thật là một chàng trai dũng cảm!  - Anh ta bị làm sao vậy?  - Sao? Cô không biết chuyện gì à?  Và sau đó là những câu chuyện trò giữa hai "bà tám". Cô Catherine được cô Yvette kể về những chuyện xảy ra ngày hôm trước. Cô Catherine mải nghe đến nỗi quên cả xoa bóp cho tôi, và tôi được tự do suy nghĩ một chút.  Tại sao trong lúc Virginie vắng mặt lại không có chuyện gì xảy ra?  Không, tôi sẽ không cho rằng con bé này bị quỷ ám đâu. Nhưng sợi dây nào kết nối con bé với “Thần rừng” chứ? Liệu một đứa bé có thể giết một đứa bé khác không?  Dừng lại ngay! Tôi đang lại đi chệch hướng rồi. Tôi chưa từng thấy một đứa trẻ bảy tuổi nào lại là “kẻ giết người hàng loạt” cả.  Vậy thì điều gì không ổn đang xảy ra với Virginie?  Chẳng qua là vì tôi cảm thấy rõ có điều gì đó không đúng trong chuyện này. Con bé không minh bạch. Nó quá cứng nhắc, quá ngoan ngoãn, giọng nói của nó quá bình tĩnh. Mọi người sẽ nói với tôi những điều mà con bé đã trông thấy, hoặc chưa trông thấy... tôi không biết gì về chuyện đó cả.  Ái, cái cô Catherine này đang làm đau vai trái của tôi.  Tôi cần phải làm cho cô Yvette chú ý đến tôi, để tôi có thể cho cô ấy biết là tôi muốn nói chuyện với ông Yssart. Ngay khi cô Catherine về là tôi sẽ thử ngay.  Cô Catherine đã về nhưng cô Yvette rõ ràng là không bận tâm đến tôi. Cô đang bận lau chùi nhà cửa để đón ông Guillaume đến chơi, cứ như thể là cô sắp đón tổng thống đến vậy.  Tôi giơ ngón trỏ rất nhiều lần mỗi khi tôi nghe thấy cô lại gần tôi.  Còn tệ hơn thế nữa. Cô Yvette đã cho tôi nghe một cái băng cassette mà Hélène đã mượn được từ thư viện thành phố, à không, từ trung tâm lưu trữ thành phố, và tôi đang nghe một cuốn tiểu thuyết của Balzac qua một giọng đọc đầy nhiệt tình. Đó là một ý tốt, nhưng một là tôi ghét bị nghe kể chuyện, hai là vì tôi thuộc lòng cuốn truyện đó vì đã đọc nhiều lần rồi. Cuối cùng thì... tôi không thể sống mà cứ phàn nàn mãi.  A, đã hết một mặt của cuốn băng cassette rồi. Cô Yvette sẽ phải đến thay mặt băng. Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy đang lại gần. Tôi vội vã giơ ngón trỏ lên nhiều lần.  - Rồi, tôi biết rồi. Tôi đang đến đây.  Không, cô Yvette, không. Nhìn ngón trỏ. Ngón trỏ. Ngón trỏ!  - Ôi trời đất! Đợi một tí đã nào! Cô mà thiếu kiên nhẫn thì trông cô ghê gớm lắm.  Khỉ gió! Thật bức mình! Lại là truyện Balzac. Còn cô Yvette cũng đã bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tôi cần phải chờ lúc khác thuận tiện hơn.  Tôi giật mình tỉnh dậy. Bị cái giọng đọc đầy nhiệt tình đó đu đưa nên tôi đã ngủ thiếp đi.  Cô Yvette đâu rồi? Tôi lắng nghe, cố xem cô ấy đang ở đâu. À, cô ấy ở ngoài kia, đang nói chuyện với ai đó. Tôi nhận ra giọng của Hélène đang chào ra về. Cô Yvette đang quay trở lại.  - Cô Hélène mang tới cho cô mấy cái băng nữa. Cô thật là may mắn.  Tuyệt vời. Hy vọng đó không phải là toàn bộ tác phẩm của Balzac.  - Cô có muốn nghe thêm một băng nữa không?  Tôi không giơ ngón trỏ.  - Thôi được, tùy cô thôi. Cô muốn cái gì khác à?  Tôi giơ ngón trỏ.  - Cô khát à?  Không.  - Hay cô đói?  Không.  - Hay cô muốn đi vệ sinh?  Không.  - Hay cô muốn gặp Hélène?  Tôi không giơ ngón trỏ. Tôi cảm thấy cô Yvette bắt đầu mất kiên nhẫn.  - Cô muốn gặp ai khác à?  Ngón trỏ.  - Virginie?  Không.  - Liên quan đến tai nạn ngày hôm qua à?  Đúng.  - Vậy cô muốn gặp cảnh sát à?  Đúng.  Cô Yvette thật tuyệt vời. Khi nào mà cháu bình phục, cháu sẽ tăng lương cho cô, cháu sẽ cho cô làm người thừa kế của cháu, cháu sẽ... - Cô muốn tôi gọi cho cái ông thanh tra hay kề cà ấy hả?  Đúng.  - Thôi được, nếu điều đó làm cô hài lòng.  Cô Yvette lại gần máy điện thoại. Tốt, mọi chuyện đang tốt đẹp. Tôi đang kiểm soát được tình thế.  - Ông thanh tra đang ở Paris, thứ hai ông ấy mới về. Ôi, tôi quên mất món thịt thỏ đang trên bếp.  Tiếp đến là những tiếng làm việc phát ra từ trong bếp. Tôi chỉ còn hy vọng là ông Yssart sẽ không đến quá muộn hoặc con bé Virginie đã kể những chuyện linh tinh với tôi.  Có tiếng chuông cửa. Chắc tôi phải thuê riêng một người chỉ chuyện mở cửa mất.  Lần này là Claude Mondini. Cô đến ôm hôn tôi vào cả hai má, rất nhanh chóng. Người cô thơm mùi nước hoa hương kim ngân.  - Elise tội nghiệp của tôi! May mắn làm sao là mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi. Tôi thường bảo là khu rừng đó rất là nguy hiểm mà. Tôi luôn cấm bọn trẻ vào trong đó chơi. Jean-Mi cũng ôm hôn cô đấy. Ừm, mùi thơm quá. Bà đang nấu món gì đấy bà Yvette?  - Món thịt thỏ hầm mù tạc.  - Có vẻ ngon quá! Thế nào, Elise đáng thương của tôi thế nào rồi? Ổn chứ? Tôi giơ ngón trỏ lên.  - Tôi không ở lại lâu được đâu. Tôi còn bận vụ đi dã ngoại bằng ca nô với bọn trẻ ở Tourbière vào chủ nhật này nữa. Tôi biết là cuộc sống của cô không dễ dáng gì, Elise ạ. Nhưng nếu cô nhìn những đứa trẻ nghèo khổ kia... Cha mẹ chúng thật chán ngán... Thôi, tạm biệt cô, tôi phải đi đây. Bà Yvette, nếu bà cần gì, cứ gọi điện cho chúng tôi nhé.  - Ồ, vâng vâng, cảm ơn cô.  - Tạm biệt Elise! Hẹn gặp lại!  Claude bỏ đi nhanh như nước mùa xuân bốc hơi. Tôi thấy hơi tư lự: không biết là cô ấy đã ở lại đây được ba hay bốn phút nữa. Nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ gánh vì tôi có một nỗi lo sợ thầm kín là cô ấy sẽ thuyết phục cô Yvette đưa tôi đến buổi cầu nguyện vào sáng chủ nhật, "để cho tôi cũng có thể đạt tới một trạng thái tinh thần".  Sáng chủ nhật nào cũng vậy, tôi với Benoit đều nằm dài trên giường cho đến tận 11 giờ, rồi kể cho nhau nghe những chuyện linh ta linh tinh.  Benoit, em nhớ anh.  Tôi có được năm ngày yên tĩnh. Thật tuyệt vời. Không ai sờ soạng tôi, làm tôi đau hay định giết tôi cả. Mỗi ngày hai tiếng đồng hồ nghe truyện Balzac, thời tiết đẹp, những quả dâu tây chín mọng. Ông Raybaud còn có lời khen ngợi tôi nữa chứ.  Có vẻ như nhờ luyện tập ngón trỏ mà tôi cảm thấy cả bàn tay trái cử động được. Ôi, lạy Chúa, giá mà điều đó là sự thật! Giá mà cả bàn tay tôi có thể cử động được, tôi sẽ tập viết bằng tay trái, tôi sẽ có thể chào hỏi mọi người, làm được hàng đống dấu hiệu, tay tôi có thể làm chữ V “chiến thắng”, điểm zéro loại trừ, ngón cái trỏ xuống để tỏ ý không hài lòng, ngón cái hướng lên để nói mọi việc đều OK, ngón tay bắt chéo vào nhau để hy vọng may mắn…, tóm lại là tất cả những gì mà người ta có thể làm với một ngón tay.  Tôi luyện tập không ngừng, tập luyện như một con điên vậy. Tôi sẽ cử động cả bàn tay này, và không chỉ có thế, tôi sẽ cử động được cả cơ thể mình, từng tí từng tí một, tôi thề đấy, cho đến khi tôi có thể đứng dậy và vứt bỏ những cái máy móc dây dợ đáng nguyền rủa này.  Hẳn là Chúa đã nghe thấu lời cầu nguyện của tôi vì tôi đã có một khoảng thời gian yên lặng tuyệt vời.  À, đã một giờ chiều rồi, và cô Yvette muốn nghe tin tức. Toàn những tin chính trị quốc tế, dự án chống khủng bố, nông dân nổi giận, thủ tướng lên tiếng, chiến tranh ở đây ở kia, ngập lụt ở miền Đông Nam, rồi các biện pháp có thể cải thiện được tình trạng khô hạn, rồi một dấu vết trong vụ sát hại cậu bé Michaël Massenet, cảnh sát đang tìm một nhân chứng... Cái gì kia?  - Cô có nghe thấy gì không? Cô Yvette kêu lên đầy phấn khích.  Có, tôi có nghe thấy.  - Tôi sẽ gọi điện cho Hélène mới được. Có thể cô ấy cũng biết tin.  Tôi căng tai ra để nghe tiếp nhưng người ta không đưa tin gì nữa. Ngay sau đó là tin dự báo thời tiết: "trời sẽ không có nắng nhiều, mùa Đông năm nay sẽ đến sớm, những cuộc vui chơi sẽ sớm kết thúc".  Cô Yvette đang quay trở lại:  - Cô ấy cũng đang nghe tin tức, nhưng chẳng biết gì hơn. Cô ấy có vẻ bị đảo lộn. Dù sao đi chăng nữa, ông thanh tra cũng có thể đã nói cho cô ấy biết rồi, vì chuyện đó liên quan đến cô ấy mà. Nhất là cô ấy còn bận bịu với công việc bán thời gian của mình thì không thể trông nom con bé Virginie suốt ngày được.  Một hướng điều tra... Tôi muốn gặp ông Yssart quá.  Hélène đáng thương! Cô ấy quá kín đáo đến mức mà mọi người thường quên luôn bi kịch trong cuộc sống của cô ấy. Cả cô ấy lẫn Paul đều chưa bao giờ nói về Renaud, còn cô Yvette thì bảo tôi rằng họ đã nhờ Hội cứu tế Công giáo giải quyết mọi chuyện. Hình như họ có ảnh của cậu bé trong phòng ăn thì phải. Đó là một cậu bé xinh đẹp có tóc màu nâu, mắt xanh. Cô Yvette còn nói cậu ta có đôi tai giỏng và những vết hoe nữa. Thằng anh chẳng giống chút nào với Virginie cả. Tóc con bé vàng óng, cắt ngắn và mắt thì màu nâu. Cô Yvette nói con bé rất xinh đẹp, “đúng là một con búp bê nhỏ”, nhưng tôi ngờ là cô ấy cố tình nói thế.  Cô Yvette vừa dọn bàn vừa cáu gắt bình luận về bọn giết người, về thời gian sắp tới, thuế má, về sự khắc nghiệt của cuộc sống, cả về sự dửng dưng tội lỗi của Chúa trời nữa chứ. Cô quay lại báo cho tôi biết là trời đẹp lắm, không nên ngồi nhà. Cô Yvette đã gọi điện cho Hélène, nói với cô ấy là cô muốn đưa tôi và Virginie đi dạo. Hélène đã đồng ý, còn cô Yvette thì có cảm giác là việc đó cho phép cô có một lúc yên tĩnh một mình vậy.
Hết : Chương VI - Xem Tiếp : Chương VII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close